Hôm nay 31/12/2019, nghĩ lại 10 năm qua, rất nhiều thứ thay đổi với mình, tự nhiên thức thiệt khuya rồi ghi lại những mốc thời gian.
Trưa nay ngồi lướt youtube thấy người nổi tiếng, vloggers cũng làm clip recap 10 năm, thấy họ làm được nhiều thứ to lớn như mua nhà mua xe quá, cũng hơi hổ thẹn haha. “Nhiều thay đổi” mình nói đến không hề có những thứ như vậy. Thôi mình viết về 10 năm của một cô học sinh – sinh viên – nhân viên văn phòng hết sức bình thường nhưng cũng nhiều cảm xúc nha ^_^
2010:
2010 là năm mình học lớp 11 ở trường Nguyễn Khuyến mà mọi người hay gọi là nhà tù. 2009 khóc lóc mỗi đêm vì chưa quen và nhớ nhà, nhưng 2010 mình đã có nhiều động lực hơn nhờ đọc quyển “Tôi tài giỏi, bạn cũng thế”. Mình nhớ như in một buổi chiều năm trên giường, viết vào quyển nhật ký những mục tiêu mình muốn đạt được. Sách bảo cứ đặt thiệt cao, rồi sẽ có ngày mình thực hiện được chúng. Thế là từ một đứa lười biếng, học trường làng năm lớp 10, lên Nguyễn Khuyến hè đầu tiên thi toán 4d, mình ghi vào trong sổ: được điểm trung bình Toán – Lý – Hoá 9 chấm.
Cuối năm 11, mình kết thúc với điểm toán 9.7 cao nhất nhì khối, trung bình xét lớp (Toán Lý Hoá) 9.3, là 1 trong 11 học sinh được chuyển từ 11D2 lên 12D1. Thành tích này chẳng là gì, nhưng nó nói lên một điều, mình đã thực sự cố gắng làm được mục tiêu “hư cấu” ban đầu và học làm quen với môi trường học ở giữa Sài Gòn rộng lớn.
2011:
Năm này là năm mình đậu Đại học Kinh tế TPHCM với số điểm khá cao: 25.5 sau 2 năm miệt mài ở trường cấp 3. Mình vào Kinh tế thi tiếng Anh đầu vào cũng xuất sắc đậu vào lớp 1 (hình như trên tổng số 80 lớp theo kết quả tiếng Anh). Haha, bước vào Đại học khá thuận lợi.
Mình nhớ dì mình cho chị họ học chương trình liên kết vài trăm triệu / năm, mẹ có hỏi mình muốn học không, mình trả lời là không vì mình thấy vô ích. Thế là mẹ lấy tiền mua cho mình một căn hộ chung cư ở quận 2 với diện tích 51m2 chỉ có một phòng ngủ. Nhưng đó là lần đầu tiên mình được tự do như vậy, căn hộ của mình cực kì dễ thương.
2012:
Mình học Đại học một thời gian và cảm thấy chán nản. Các môn học không mấy logic như cấp 3 nữa, những lý thuyết muốn nói sao thì nói, những bài học chính trị kinh tế xã hội mình mãi vẫn không làm quen được. Thế là mình kết thúc 1.5 năm với điểm trung bình chỉ có 6.84, chắc chắn không đủ để vào những ngành hot như Kiểm toán, Ngoại thương, Tài chính doanh nghiệp v.v.. Chiều hôm đó mình quyết định tâm sự với ba và ba đã khuyên mình chọn Kế toán, vì “ở đâu cũng cần Kế toán hết con à”.
2013:
Kế toán cũng chán ơi là chán. Năm 3 Đại học mình chả nhớ mình đã làm gì nữa, trôi qua thiệt sự nhạt nhẽo, haha.
2014:
Mình nhớ rõ ngày tháng: 28/03/2014, một đám sinh viên lười biếng ngồi bàn cuối, được “mời” sinh nhật thằng ất ơ mập mập hay quay bài dù chẳng biết gì nhau. Vậy mà thành một nhóm bạn thân thiết. Đó cũng là lần đầu tiên mình cảm thấy đến trường Đại học thật vui, hiểu cảm giác có người nhớ đến (điểm danh dùm) mỗi khi cúp học và buổi đầu tiên của môn nếu không đến lớp được thì vẫn có nhóm chia sẵn.
Năm này cũng là năm mình quyết định mua domain cho cái blog đầu tiên: duongtrth.com để tiếp tục “sự nghiệp” viết lách từ sau vụ Yahoo! Blog dẹp. Cho đến giờ mình vẫn viết ở trang blog đó, dù không thường xuyên, mình vẫn bỏ tiền duy trì và tìm vào đọc lại những tâm sự theo năm tháng ở đó.
Thằng bạn thân chỉ mình chụp ảnh và dùng Instagram – mạng xã hội mình thích nhất từ trước đến giờ & mình đã cải thiện rất nhiều kĩ năm chụp ảnh nhờ nó.
2015:
Yay, đã tới năm tốt nghiệp Đại học.
Hồi đó mình học Đại học siêu bình thường, rớt môn và học lại đều đều. Nhưng đến năm cuối mình đã vắt tay lên trán suy nghĩ về ba mẹ. Ba mẹ đã nuôi mình 23 năm, học hành hết 12+4 năm, chẳng lẽ mình không để ba mẹ dự được lẽ tốt nghiệp sao? (Trường mình lúc đó chỉ có ra trường đúng hạn mới được tham dự lễ ở sảnh lớn) Vậy là mình ngày đêm học (và học lại môn nợ kỳ trước), đi thực tập buổi sáng, chiều vẫn đến trường học gấp những môn cuối cùng. Thế rồi mình đã thực sự tốt nghiệp đúng hạn!! Mình còn bất ngờ được loại khá (xưa giờ toàn trung bình ahuhu, mình bảo rồi, mình học Đại học dở lắm)
2015 cũng là năm mình bắt đầu công việc đầu tiên với mức lương 4 triệu, haha. Mình nhớ hôm đó ba bảo có người quen, tuyển kế toán, kêu mình sang phỏng vấn. Đêm đó ngủ không được, cứ ôn kiến thức và chuẩn mực kế toán (bình thường đi học có thèm học đâu). Vậy là được nhận. Công việc cực kì vất vả và lương thì không đủ sống. Sinh viên thì sống được nhưng đi làm phải sắm sửa hơn nhiều, huhu. Mẹ phải cho thêm tiền mỗi tháng. Nhưng sau khi kết thúc công việc đầu tiên mình đã dư được 30tr đưa mẹ mua chứng khoán nhé.
À năm này cũng là năm mình lại tiếp tục sự nghiệp học hành – học MBA (thạc sỹ quản trị kinh doanh). Lần đầu mình học chương trình quốc tế nhiều thú vị.
2016:
Giữa bộn bề học hành, mỗi môn thi rớt phải đóng lại 26tr nên cắn răng học chăm chỉ, cộng với công việc lặp lại chán nản và thiếu appreciate từ sếp, mình đã quyết định nghỉ việc. Trong tay không hề có offer khác. Chỉ là muốn nghỉ để có thời gian học & suy nghĩ về career path thôi.
Được 1-2 tháng, mình chợt nhận ra con người lười biếng như mình thực ra không thể ở yên lâu được, mình phải đi làm kiếm tiền và trở nên năng suất hơn! Vậy là mình update CV, lên Vietnamworks tìm những công ty có logo to ở trang chủ rồi apply. Chẳng biết mình muốn làm công việc gì, chỉ biết mình muốn làm ở môi trường lớn hơn, chuyên nghiệp hơn.
Sau vài lần trầy trật, Bosch đã nhận mình. Trước khi đi phỏng vấn mình đi tìm lại tin tuyển dụng để xem mô tả công việc mà tất cả đều bị xoá, tất cả những gì còn lại là title công việc: SAP Consultant. What da hell! Consultant là tư vấn đó, hình như mình đã nhầm với Assistant. Mà SAP là cái quái gì?!! Mình dành 1 đêm để đọc, rồi lại quyết định thành thật, dù gì công việc này cũng tuyển fresher mà, biết nhiều để làm gì. Vậy đó, mà mình được nhận với mức lương hơn gấp đôi công việc cũ. Đúng là duyên số 🙂
2017:
Sau hơn 6 tháng training về SAP, mình cuối cùng cũng được release ra và deploy vào dự án. Mình đã bắt đầu có những đóng góp nhỏ cho công ty, hehe.
Nói về việc học, cuối năm 2017 mình tốt nghiệp thạc sỹ với thành tích không cao lắm nhưng mình đã không rớt một môn nào cả, haha. Để tham dự lễ tốt nghiệp, mình đã cùng mẹ đến Sydney, kết hợp du lịch tự túc thiệt vui.
2018:
2018 là một năm đi công tác siêu nhiều của mình. Đây cũng là lần đầu tiên mình hân hạnh được đến tận nơi làm việc với khách hàng ở những đất nước xa xôi, không những không mất tiền mà còn được tiền nữa. Mình là ai chứ, sao họ lại xem trọng mình như vậy..
Đó cũng là những chuỗi ngày mình một mình pack đồ, ra sân bay, về khách sạn, đi mua những đồ dùng cần thiết, đến công ty, về lại phòng cặm cụi làm việc. Mình thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều từ cuộc sống đến công việc.
2019:
Cuối 2018, mình bàng hoàng nhận dự án – một loại mà mình chưa từng làm; nhận quyết định đi công tác 3-4 tháng ở Úc. Xen lẫn giữa niềm vui được trải nghiệm ở một đất nước xinh đẹp phát triển là sự hoang mang trước những thử thách mới. Mình đã hít một hơi thật sâu và kéo vali ra sân bay.
Mọi thứ ban đầu rất khó khăn, lúc nào cũng chỉ muốn về Việt Nam.. Lương cao gấp 10 mấy lần mình cũng chẳng thấy vui. Nhưng trong khó khăn lại có những cố gắng, mình dần quen với công việc và đồng nghiệp. Rồi mình ấp ủ thứ mình muốn làm bấy lâu nay: viết blog và quay video. Khoảng thời gian này mình đã mua thêm một tên miền khác nữa, chính là blog này: Daisy Dương. Mình dư giả để mua theme tốt, để design gọn gàng xinh xắn hơn. Mình đã mua camera, tripod, phụ kiện để quay video. Thậm chí mình cũng dư tiền để mua MacBook Pro để edit – thứ mà mình chưa từng nghĩ mình có thể cầm tiền ra mua đứt nhanh chóng như vậy.
Có phải vì 2019 là năm nay nên mình nhớ nhiều không nhỉ, hay năm nay mình thực sự đã làm được nhiều thứ?
Sau chuyến đi Úc đó, mình nhào vô làm tiếp project ASEAN wave 2 – project mình mình đã dành hơn nửa năm 2018 để làm. Tuy nhiên năm nay, mình đã take role chủ chốt hơn, làm độc lập hơn, rất vất vả, nhưng ngoảnh lại, ngày go-live đã cận kề. Project gần 2 năm rồi cũng sắp đến hồi kết 🙂
Mình còn rước một em mèo thật dễ thương và vui tính về nhà. Lần đầu tiên mình thấy vai trò “làm mẹ” gần như vậy khi mà mình dành cả thời gian ngủ, thời gian đi chơi để chăm sóc cho em mèo. Sumeow đem lại niềm vui và hạnh phúc to lớn với mình lắm. Từ khi có mèo, chưa bao giờ mình thấy cô đơn.
Những ngày cuối năm, cuối thập kỉ này, mình thấy hạnh phúc ngập tràn bầu không khí. Thật vui vì 10 năm nhiều thứ trôi qua, đến và đi, học được rất nhiều thứ, trưởng thành hơn lên, gặp nhiều may mắn & dần đạt được những thứ mình từng muốn. Thật tự hào vì bản thân đã không ngừng cố gắng, đã không bỏ cuộc và đã hết mình.
Hi vọng cột mốc 10 năm kế tiếp mình sẽ tiến gần hơn với những điều mình ước mơ & có một cuộc sống an yên, vui vẻ bên những người yêu thương.
Chúc mọi người năm mới nhiều chặng đường mới 🙂
Dương.
This Post Has 0 Comments